Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Chương 42: 42: Tự Sát




Tám giờ tối, trường học bắt buộc tất cả mọi người phải tham gia giờ tự học buổi tối, khắp tòa nhà ký túc xá im lặng không nghe thấy tiếng người, những người lén ở lại ký túc xá cũng không dám bật đèn, trong phòng tối tăm chỉ có thể nhờ ánh trăng soi sáng một chút.
Ba người của phòng 723 tòa B5 ký túc xá đều ở lại phòng, bọn họ đã hẹn đêm nay phải làm chuyện quan trọng.
Một chiếc bàn gấp được đặt giữa phòng, trên mặt bàn có một tờ giấy, Lý San và Vương Đồng ngồi đối diện nhau, bên cạnh là nữ sinh có vóc người nhỏ nhắn khác tên Tống Linh.
Tống Linh hơi sợ, xoa xoa cánh tay, nhỏ giọng nói: "Cái này có tác dụng không? Không phải mọi người đều nói bút tiên là giả sao?"
Khi nói cô ấy nhìn Lý San, nhưng cũng là nói cho Vương Đồng nghe.
Lý San nhướn mày, khinh thường nói: "Là giả thì cậu còn sợ cái gì?"
Miệng Tống Linh mấp máy nhưng không cãi lại, Vương Đồng cụp mắt không biết đang nghĩ gì, một lát sau mới nói: "Được rồi."
Dù sao chỉ cần Lý San muốn, mặc kệ các cô có đồng ý hay không thì cuối cùng chắc chắn cũng vẫn vậy, thà đồng ý ngay từ đầu còn tốt hơn, từ trước tới nay Vương Đồng chưa từng tin tưởng loại đồ gọi là bút tiên này.
Tống Linh nhát gan, tay cầm bút bắt đầu run rẩy, bị Lý San không kiên nhẫn đẩy sang một bên, gọi Vương Đồng đến thay.
Mu bàn tay của hai người hướng vào trong, lòng bàn tay hướng ra ngoài, dùng ngón tay kẹp bút, dựng thẳng đứng trên giấy.
Ánh trăng tĩnh lặng, Lý San cũng không nhịn được căng thẳng một lúc, sau đó bắt đầu niệm: "Kiếp trước, kiếp trước, tôi là bạn trong kiếp này, nếu muốn tiếp tục liên hệ với tôi, xin hãy vẽ vòng tròn lên giấy..."
Niệm liên tục vài lần, khi chuẩn bị từ bỏ, cây bút trong tay dường như hơi chuyển động.
Lý San mở to hai mắt nhìn, cô ta đã xem cha mình thắp hương bái Phật rất nhiều lần, vẫn cảm thấy những thứ này là giả, trên thế giới nào có nhiều thần quỷ như vậy, không nghĩ tới chuyện này lại xảy ra.
Cô ta nghi ngờ nhìn Vương Đồng ở đối diện, thấy Vương Đồng cũng đang khiếp sợ.
Lý San hỏi: "Bút tiên, bạn đã đến rồi sao?"
Cây bút kia tựa như mất khống chế trượt qua trái, vẽ vòng tròn quanh chữ "Phải", một vòng tròn khép kín.
Tống Linh kêu lên một tiếng, lập tức che miệng lại.

Lý San trừng mắt nhìn cô ấy một cái, lại hỏi: "Xin hỏi bạn là nam hay nữ?"
Một cơn ớn lạnh ập đến, cánh tay hai người đều mất kiểm soát di chuyển rất nhanh sang bên phải, đánh dấu tích vào dưới chữ "Nữ".
Tống Linh lạnh run, không dám nhìn tiếp, thế nhưng cũng không có nơi nào để đi, chỉ có thể ngồi im tại chỗ như cây đinh đóng chặt xuống sàn.
Lý San nói: "Đúng là có thật, tôi hỏi cô một chuyện, bút tiên, cô có biết Đỗ Chi Tình đã chết không?"
Tống Linh hoảng sợ che mặt, Vương Đồng cũng nhíu mày.
Nhưng lần này bút tiên không hề nhúc nhích.
Lý San còn cho rằng bút tiên này là con quỷ nhỏ đi ra từ núi sâu, đang chuẩn bị tiễn bút tiên đi, xoạch một tiếng, có gì đó rơi trên giấy.
Trong phòng rất tối, Lý San cúi đầu nhìn, cảm giác lạnh thấu xương bỗng nhiên phủ lên tay cô ta.
Lý San buông lỏng tay trong nháy mắt, cây bút đổ xuống lăn hai vòng trên giấy, lau đi vết máu trên đó.
Giống như một phép thuật nào đó được mở ra, ba người bỗng nhìn thấy ai đó ở trước bàn trống, nửa hộp sọ đã bị vỡ nát, huyết tương bên trong chảy khắp mặt, làm ướt tóc, từng giọt máu chảy dọc theo lọn tóc nhỏ xuống trang giấy.
Cô ấy phủ một bàn tay lên tay Lý San, nhãn cầu vỡ vụn nhìn chằm chằm cô ta, nói: "Tiếp tục đi."
"A! Quỷ!"
Tống Linh đặt mông ngồi xuống đất, sụp đổ kêu to.
Vương Đồng là người đầu tiên lao ra ngoài, bật đèn ký túc xá lên, nhưng dưới ngọn đèn, cái đầu dập nát của Đỗ Chi Tình càng thêm rõ ràng, một nửa cái trán bị lõm vào.
"Đến rồi!"
Biệt Lý nhìn một ô cửa sổ ở tầng bảy đối diện đột nhiên sáng đèn.
Có người la hét bên trong!
Biệt Lý nheo mắt nhìn qua, ánh đèn trong cửa sổ nhấp nháy hai lần rồi vụt tắt, trong phòng vang lên một tiếng nổ, chụp đèn và thủy tinh nổ tung rơi xuống người ba người.

Biệt Lý kinh ngạc đến ngây người: "Mẹ nó, sao thứ này vào được!"
Hai người nhanh chóng chạy qua, ký túc xá ở ngay đối diện, thế nhưng cửa lớn đã bị khóa trái, giáo viên trông coi ký túc xá ở phòng trực ban tầng một nghe thấy âm thanh đã chạy lên lầu, căn bản không có ai mở cửa cho hai người.
Biệt Lý đập cửa kính kêu lên rầm rầm, gọi: "Mở cửa!"
Giáo viên trông coi ký túc xá vừa nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy lên, trường học có quy định, bắt buộc tất cả sinh viên hoàn thành một giờ tự học buổi tối, cho nên trong thời gian tự học buổi tối sẽ đóng cửa ký túc xá, cô ta cũng biết bình thường sẽ có sinh viên lén trốn trong phòng đóng cửa lại, tắt đèn làm bộ mình không ở ký túc xá.
"Không đi học, còn dám công khai la hét, đây là sợ người khác không bắt được sao, bực mình!"
Đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang theo tiếng nói sáng lên, hành lang trống rỗng không một bóng người, tay vịn cầu thang màu đỏ phản chiếu ánh sáng.
Mấy ngày trước mới có một nữ sinh nhảy lầu, giáo viên trông coi ký túc xá biết có thể xảy ra chuyện gì đó, cho nên lúc này cô ta hơi chột dạ, đứng ở đầu cầu thang một lúc lâu không nhúc nhích, gọi với lên lầu: "Ai ở ký túc xá?"
Tiếng thét chói tai truyền xuống từ trên lầu.
Cô ta tiếp tục đi lên phía trước, phòng ký túc kia ở tầng bảy, tầng cao nhất, đi lên đó thực sự rất mệt, nhưng lần này cô ta cảm thấy mệt mỏi khác thường, cảm giác mình đã đi rất lâu nhưng vẫn còn ở trên cầu thang.
Giáo viên trông coi ký túc xá run rẩy dựa vào tay vịn, dọc theo đường đi cô ta cũng không xem dãy số trên tường, trong lòng cảm thấy ít nhất cũng đã đến tầng sáu.
Tim cô ta đập nhanh hơn, giọng run run hỏi: "Đỗ Chi Tình, có phải...!có phải em không?"
Sau khi hỏi ra những lời này, cô ta chỉ muốn tát mình hai cái.
Sao có thể chứ, Đỗ Chi Tình nhảy lầu, thi thể cũng được cha cô ấy mang đi hỏa táng rồi.
Thế nhưng, trên lầu lại truyền đến một tiếng nói rõ ràng: "Là em, cô giáo."
Hơi lạnh chạy từ sau gáy xuống gót chân, giáo viên trông coi ký túc xá chỉ cảm thấy trái tim sắp nổ tung, mồ hôi trên trán chảy xuống thành dòng làm đau mắt nhưng cũng không dám chớp mắt.
"Rốt cuộc em là ai! Lớp mấy! Hậu quả của việc đùa như này rất nghiêm trọng! Nhanh ra đây!"
Trên lầu vang lên hai tiếng, dường như chân ai đó chạm xuống đất.

Cuối cùng giáo viên trông coi ký túc xá cũng không nhịn được, xoay người chạy xuống lầu, sau khi chạy xuống liên tiếp ba tầng, nhìn thấy tờ giấy dán trên bức tường đối diện, tầng 4.
Không thể nào! Vừa rồi cô ta chưa hề đi đến tầng 7!
Trên lầu truyền tới âm thanh hổn hển, giáo viên trông coi ký túc xá vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy một cánh tay trắng thon dài xuất hiện trên cầu thang.
Cô ta cũng không dám nhìn tiếp, vừa chạy vừa cầu xin tha thứ: "Bạn học Đỗ, chuyện này, là tôi không làm tròn trách nhiệm, thế nhưng, lúc đầu tôi cũng đã phản ánh với phía trên rồi, em đừng, em đừng tìm tôi."
Cô ta hối hận muốn chết, nếu biết sẽ xảy ra tai nạn chết người thì đã sớm đã đổi ký túc xá cho Đỗ Chi Tình rồi, cũng không phải không có giường trống trong phòng khác.
Lần đầu tiên Đỗ Chi Tình khóc đến tìm cô ta với khuôn mặt tái nhợt, cô ta đã báo cáo với trưởng ban ký túc xá, nhiều sinh viên năm nhất vừa tới không hòa nhập được, nhiều người trong đó yêu cầu đổi ký túc xá sau khóa huấn luyện quân sự.
Nhưng chỉ có lần đó, trưởng ban ký túc xá mỉm cười nói: "Tiểu Lưu, có thể cô không hiểu rõ tình hình của sinh viên, trở về tìm hiểu thêm đi."
Cô ta còn tưởng rằng công việc của mình có vấn đề gì đó, kết quả sau khi trở về tìm hiểu, phát hiện quản lý phòng ký túc xá của Đỗ Chi Tình là Lý San, con gái của hiệu trưởng, chuyện này còn gì không rõ nữa chứ?
Sau đó, Đỗ Chi Tình có đến tìm cô ta hai lần, nhưng bên trên không đồng ý, cô ta cũng không thể tự ý đổi ký túc xá cho sinh viên, thầm nghĩ sinh viên bây giờ quá yếu đuối, có thể con gái của hiệu trưởng hơi nóng tính, xảy ra chút mâu thuẫn cũng là bình thường.
Cô ta nào biết đám người trong ký túc xá kia đã làm chuyện gì với Đỗ Chi Tình mà bức người ta đến mức phải nhảy lầu chứ! Đúng là tạo nghiệp!
"Cô giáo, cô đi đâu vậy?"
Giọng nói âm u lạnh lẽo của Đỗ Chi Tình truyền tới từ sau lưng, giọng cô ấy vẫn trầm thấp như bình thường nhưng lại có cảm giác hơi khác.

Giống như một con dao găm nhỏ tẩm độc, sáng loáng khiến lòng người sợ hãi, bây giờ dao găm này còn bất cứ lúc nào cũng có thể đâm tới.
"Là cô giáo có lỗi với em, tha cho tôi...!Hãy để tôi đi, cầu xin em, tôi đã xin trường học cho em chuyển ký túc xá nhưng lại bị người khác áp chế, tôi cũng không còn cách nào."
Cô ta vừa nói vừa chạy xuống, nước tiểu chảy ra thấm ướt quần, lưu lại một hàng dấu chân trên mặt đất, cẳng chân cũng mềm nhũn như sợi mì.
"Em tha cho cô, vậy ai tha cho em? Cô có biết bị gót giày đánh vào người sẽ đau như thế nào không? Cô có biết bị gậy gộc đâm sẽ chảy bao nhiêu máu không? Cô có biết cảm giác nhảy từ trên lầu xuống là thế nào không? Cô không biết...!Đến thử xem, chạy cái gì!"
Giáo viên trông coi ký túc xá nhớ rõ, vừa rồi cô ta còn đang chạy xuống lầu, đã chạy tới tầng bốn, cho dù tầng bốn là giả thì tại sao bây giờ cô ta lại đột nhiên biến thành chạy lên lầu chứ?
Bảng chỉ dẫn lối đi an toàn màu xanh lá trong hành lang.
"A! Không! Tha cho tôi, cầu xin em, tôi thật sự không biết...!Tôi không biết..."
Một bàn tay in lên bức tường phía sau, bàn tay đó chậm rãi di chuyển lên trên, mỗi khi tiến lên một bước sẽ lưu lại một dấu tay đẫm máu rõ ràng trên tường, giọt máu lăn dọc theo gạch men trên tường chảy xuống.

Cô ta không dám quay đầu lại, chỉ có thể chạy lên lầu, qua tầng sáu, tới tầng bảy.
Rõ ràng tầng bảy khác với những tầng phía dưới, đèn điều khiển bằng giọng nói trong hành lang cũng không sáng lên, xung quanh tối như mực không nhìn thấy gì, từng trận gió lạnh thổi qua khiến xương cốt của cô ta phát lạnh.

Răng cô ta không ngừng va vào nhau phát ra tiếng lập cập.
"Tôi về hoá vàng mã cho em được không? Tiền giấy đĩnh vàng, cái gì cũng cho em, năm nào cũng đốt cho em được không? Tôi cầu xin em...!Đừng...!Đừng..."
Đỗ Chi Tình không trả lời cô ta.
Tiếp theo đó là từng tiếng thét chói tai truyền đến trong hành lang.
"Buông tao ra! Đỗ Chi Tình con khốn này! Đã chết rồi sao còn không xuống địa ngục đi!"
Lý San miệng hùm gan sứa*, giọng cô ta vang vọng trong hành lang, vọng đi vọng lại từng đợt, nhưng khi phát âm mỗi chữ đều run rẩy.
*miệng hùm gan sứa: ví người bề ngoài thì nói năng hùng hổ, nhưng thực chất trong lòng lại nhút nhát, sợ sệt.
Đỗ Chi Tình cười chua xót: "Là cô mời tôi tới, là cô mời tôi tới, cô quên rồi sao?"
"Mày cút đi! Mày cút mau!"
Lý San lui vào góc tường, mắt thấy khuôn mặt máu thịt lẫn lộn kia muốn tiến lại gần, cô ta nhắm mắt lại kêu to, hai tay múa may lung tung, vỗ bốp bốp hai nhát lên mặt của bạn cùng phòng bên cạnh.
"Lý, Lý San, cậu bình tĩnh một chút." Vương Đồng cố nhịn đau đớn trên mặt, túm lấy Tống Linh ở bên cạnh đã sợ tới mức chỉ biết ngồi dưới đất khóc nói: "Sẽ có người tới, bình tĩnh một chút, sẽ có người tới."
Đỗ Chi Tình nở nụ cười u ám, máu trên mặt như hạt ngọc nhỏ xuống người Lý San: "Cô Lưu sao? Cô ta đã sắp đến đây rồi, sẽ chờ các người."
Lý San sụp đổ, nói: "A! Tao không sợ mày! Tao có thể giết mày một lần thì cũng có thể giết mày lần hai! Tao không sợ mày!"
Cô ta rút một mặt dây chuyền trong cổ áo ra và giơ lên phía trước, hét: "Đi chết đi!"
Đỗ Chi Tình nháy mắt lùi về sau một mét, mặt lạnh đứng tại chỗ, tóc dài màu đen bay tán loạn, như tan vào đêm tối.
Dưới lầu bỗng truyền đến một tiếng cạch rõ ràng, giống như cái gì đó bị vỡ, rơi xuống đất kêu cạch cạch..


Chương trước Chương tiếp
Loading...